BỐ LÀ TẤT CẢ
- Thứ hai - 22/06/2020 14:19
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Có một tình yêu vô cùng thầm lặng mà lớn lao, chỉ có thể là tình yêu của bố dành cho con.
Bố lớn lao, tuyệt vời không phải vì sự nghiêm nghị, vững chãi của mình, mà với con, đó là sự chu đáo, lặng lẽ hy sinh.
Đối với con, bố là một Iron Man bước ra đời thực. Tuy bố không cứu thế giới, nhưng lại gánh cho con bao bão tố. Bố chẳng gần gũi như mẹ đâu, chẳng bao giờ bố nói yêu con cả mà bố lại yêu con theo cách khác.
Bố của con không tuyệt với như bố người ta. Không nấu ăn ngon, cũng chẳng biết cách nói chuyện. Bố của con không cao lắm, cái bụng còn to nữa nhưng với con bố thật điển trai. Con thường khoe với các bạn, bố mình “soái” lắm, có bờ vai rộng như Thái Bình Dương. Bờ vai ấy từ khi con sinh ra đã gánh bao vất vả. Bố của con tính tình cũng không được tốt, mẹ con bảo bố bảo thủ đến phát bực, đôi khi còn không chịu lắng nghe người ta nói gì, nhưng với con, bố là tuyệt nhất.
Bố không gần gũi với con như mẹ, nhưng mọi chuyện xảy ra với con, những suy nghĩ của con bố đều biết cả. Bố bảo bố không được học nhiều nhưng những gì mà bố dạy con nhất định phải nhớ. Bố không bảo con phải thế này, thế kia mà bố kể cho con nghe những chuyện bố từng trải nghiệm, từng chứng kiến rồi bảo: “Con người ta phải như thế đấy!”. Bố bảo với con bố không được đọc nhiều sách nhưng bố thường bảo con cùng xem phim với bố, lúc đó con không hiểu nhưng vẫn ngồi xem. Sau đó con mới biết, mỗi khi xem một bộ phim, bố sẽ nói cho con nghe ý nghĩa của nó, nói cho con nghe những bài học nhân sinh. Bố còn kể con nghe những nhân vật lịch sử bố biết, dù con có hỏi bố nhiều đến nỗi nhức đầu về những điều bố kể, bố vẫn kiên trì trả lời cho con nghe.
Con không phải là một đứa con ngoan, nhưng tình cảm của con đối với bố không thua kém ai cả. Con yêu và tự hào về bố, cũng biết bố hy sinh về con rất nhiều nhưng con vẫn không thể nói ra câu:”Cảm ơn!”, càng không thể hiện được bằng những hành động khác. Con nhớ lần đầu tiên bố đi họp phụ huynh cho con, bố hồi hộp thấy rõ. Trong buổi họp, nhà trường tổ chức một hoạt động viết tâm tư, nguyện vọng đến bố mẹ, lúc viết, con giấu tên nhưng bố vẫn đoán ra được dù chưa đọc văn con lần nào. Lúc biết, con bất ngờ lắm, không ngờ bố của con lại hiểu con đến vậy. Bố yêu con nhiều nhưng con lại chỉ biết làm bố phiền long thôi. Công việc của bố vất vả lắm, bố lại có bệnh xương khớp, cứ trở trời trái gió lại đau nhức, đáng lẽ lúc đó con phải nghe lời bố mẹ, giúp đỡ bố mẹ việc nhà nhưng con lại không làm thế, con lại đi tị nạnh với em mình, để bố buồn lòng.
Nhiều lúc bố giận dữ mà nói lời quá đáng, con còn nghĩ bố ghét con lắm, không như bố người ta, chiều chuộng con mình. Nhưng mãi cho đến lúc con bình tĩnh lại, nhìn thấy bố vẫn quan tâm con âm thầm lặng lẽ, chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt, con mới hiểu, thì ra con đã sai. Đôi lúc tình cảm của bố cũng thật kỳ lạ , bố dặn con phải tiết kiệm nhưng lại lén mẹ cho con tiền tiêu vặt. Tuy bố chẳng nói gì nhưng con biết, mỗi lần bố làm thêm giờ, đều để đổi cho con đồ dùng tốt hơn, để mua cho con nhiều quyển sách mà con thích.
Con luôn nhận không mọi thứ từ bố nhưng đến câu cảm ơn cũng chưa từng nói được... Bố không tuyệt vời nhưng luôn yêu con bằng cách tuyệt vời nhất. Cho dù bố có quên đi tất cả, nhưng chưa từng quên thương yêu con. Cảm ơn bố, người hùng của con!
Con yêu bố!....