NHẬT KÍ ĐẶNG THÙY TRÂM

Nhật kí Đặng Thùy Trâm - cuốn nhật kí thời chiến đấu của một nữ chiến sĩ Quân đội nhân dân Việt Nam đã làm rung động trái tim của rất nhiều độc giả, ở mọi lứa tuổi, trong mọi thời đại. Cuốn nhật kí như lời thủ thỉ tâm tình thiết tha, sâu kín trong tâm hồn trong sáng, lương thiện của một cô y bác sĩ, viết về số phận của những người lính yêu nước đồng thời thể hiện một tình yêu to lớn, một tình thương người, gắn với những lí tưởng sống của cuộc đời đồng chí. Đó là tình cảm với nhân dân, với đồng đội.



 
    Cuốn nhật kí được viết trong 3 năm từ ngày 8 tháng 4 năm 1968 đến ngày 20 tháng 6 năm 1970 dưới ngòi bút của bác sĩ Đặng Thùy Trâm.

    Tháng 6 năm 1970, khi Fredric Whitehurst, một lính Mỹ, tại chiến trường Đức Phổ, Quảng Ngãi tính châm lửa đốt quyển sổ tay được bọc bằng vải thu được sau một trận càn quét, người thông dịch của ông đã cản: "Đừng đốt. Bản thân nó đã có lửa rồi!." Quả thật, “ngọn lửa” ấy như tượng trưng cho ý chí kiên cường, bất khuất của người con gái Hà Nội – bác sĩ Đặng Thùy Trâm, một nữ chiến sĩ, một y bác sĩ tận tụy, sẵn sàng cống hiến cả tuổi thanh xuân cho nền độc lập, tự do của nước nhà. Cô tha thiết yêu quê hương, yêu thiên nhiên cây cỏ và yêu cả những người đồng đội luôn sát cánh bên mình. Người con gái ấy luôn mang trong mình một nghị lực phi thường, vượt lên bao chông gai, thử thách và cả những nỗi buồn, sự chia li, nhớ nhung. Dù vậy, nụ cười tươi rói vẫn luôn thường trực trên khuôn mặt rạng ngời của cô gái chiến sĩ ấy.

      Đi qua từng trang sách, ta lại thấy mình như bước vào trái tim của cả một lớp thanh niên thời đại - những con người giàu tình cảm ấy luôn cháy rực trong mình lòng yêu quê hương, đất nước. Đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, những người anh hùng ấy vẫn can đảm đứng ra bảo vệ nền độc lập và tự do của nước nhà.
 
        “Ít ra mình còn được biết đến hòa bình; còn những con người ở đây, có người
đã ngã xuống mà chưa được biết một ngày hòa bình”
 
    Trong nhật kí, chị cũng tìm ra một con người khác với Thùy Trâm và mọi người vẫn thường biết đến hàng ngày. Chị ghi lại tất cả những kỉ niệm với đồng đội, những ca giải phẫu còn thiếu thốn vật chất và cả tình thương bao la chị dành cho quê nhà trong những năm tháng bom rơi đạn nổ.

 Một trong những đoạn thơ chị viết khi nhớ về gia đình đã được trích lại:


“Tôi đứng đây giữa núi rừng lộng gió
Mưa đan dày trùm cả rừng cây
Nghe gió mùa đông bắc thổi về đây.
Lòng bỗng thấy nhớ thương da diết.
Ơi những người thân yêu ở nơi xa có biết
Tôi nghĩ gì trong giá lạnh chiều nay 
 
      Chiều nay…
 Trong nghìn suy nghĩ
Ai khẽ thở dài thoáng nét lo âu
Ta thấy rồi trong những đêm thâu
Một đôi mắt đen vẫn còn chưa nghỉ
Ai lo cho đồng bào, anh em, đồng chí
Ai đau lòng khi bom đạn còn rơi
Ơi những người thân thiết của tôi ơi.
Giữa chiều nay tôi bay về sum họp
Tôi hôn những người thân và lệ tràn trong mắt 
Giọt lệ chảy dài thấm mặn yêu thương.
Đường đi bao nỗi gian nan
Bàn chân lội suối băng ngàn ta đi
Chông gai nào có xá gì
Mắt nhìn vẫn một hướng về ngày mai 
Và ai có biết chăng ai
Tình thương đã chắp cánh dài cho ta.”
 
 Giữa núi rừng, mưa gió trùm kín khổ đầu làm con người vốn bé nhỏ trước thiên nhiên càng nhỏ bé hơn trong cơn mưa xối xả. Mưa đã “đan dày” còn thêm cả những đợt gió mùa Đông Bắc kéo về, đưa sự giá lạnh gửi vào thân hình bé nhỏ, cô đơn trong gió rét. Vậy mà, con người nhỏ bé ấy đã như vượt qua nỗi buồn rét mướt, dám đương đầu với thực tại, hứng chịu sự khắc nghiệt để lẫn núp những cơn giông bão của cuộc đời.

        Cuốn sách "Nhật kí Đặng Thùy Trâm” của người con gái Hà Nội ấy sẽ là một cuốn sách thật ý nghĩa, một tư liệu quý giá mà chúng em muốn gửi đến các quý độc giả. Cuốn sách đã làm làm sống dậy trong kí ức chúng ta một thời kì lịch sử đau thương nhưng rất anh dũng của dân tộc ; Đồng thời cũng đã chạm khắc bức tượng đài cao đẹp về người con gái Cách mạng không thể nào quên.

    Hãy đọc Nhật ký Đặng Thùy Trâm để đưa mình sống lại quá khứ đau thương mà anh hùng, cứng rắn nhưng cũng không kém phần lãng mạn của người bác sĩ trẻ đã ra đi khi mới 27 tuổi – cái tuổi mà ta đáng nhẽ được tận hưởng sự ngọt ngào của tình yêu và hạnh phúc.
    

    

Tác giả bài viết: Chi đội 9A3